The function of prayer is not to influence God, but rather to change the nature of the one who prays.
Mọi sự thật chỉ đúng tới một điểm nhất định. Khi người ta bước qua điểm này, nó không còn là sự thật.
Trong các mối quan hệ và trong mọi công việc, điều quan trọng là chúng ta chỉ tập trung vào điều đáng kể và quan trọng nhất.
Với sự trang nghiêm bao la, cái chết là ánh sáng khiến những đam mê lớn lao, cả tốt và xấu, đều trở nên trong suốt, không còn bị giới hạn bởi vẻ bề ngoài.
Hầu hết con người chủ quan về bản thân mình và khách quan về tất cả những người khác, đôi khi khách quan tới kinh hãi - nhưng việc đúng là khách quan về bản thân mình và chủ quan về tất cả những người khác.
Cuộc tranh luận tồi tệ nhất không phải là khi quan điểm của người này chống lại quan điểm của người khác, cuộc tranh luận tồi tệ nhất là khi hai người nói về cùng một thứ - và tranh cãi về cách hiểu, và hai cách hiểu khác nhau nhiều về phẩm chất.
Người ta hiểu tôi ít đến nỗi họ thậm chí không hiểu được lời phàn nàn của tôi rằng họ không hiểu tôi.
Điều gì khó hơn, đánh thức người đang ngủ, hay đánh thức người đang tỉnh táo và mơ rằng mình tỉnh táo?
Từ thời thơ ấu non nớt nhất, một cái gai đau khổ đã cắm sâu vào trái tim tôi. Chừng nào nó còn ở đó, thật mỉa mai thay - nếu nó bị lôi ra, tôi sẽ chết.
Mạo hiểm sẽ dẫn đến sự lo lắng, nhưng không mạo hiểm có nghĩa là đánh mất bản thân... Và sự mạo hiểm cao nhất chính là nhận thức được bản thân mình.
Không ai trở lại từ cái chết, không ai bước vào thế giới mà không cất tiếng khóc; không ai được hỏi liệu mình có muốn bước vào cuộc sống không, hay khi nào thì mình muốn rời đi.
Không khoảng thời gian nào trong đời đẹp như những ngày ta chớm yêu, khi mỗi cuộc hẹn, mỗi cái liếc mắt đều đem đến thứ gì đó mới mẻ để vui sướng.
Sự buồn chán nghỉ ngơi trên thứ hư vô uốn lượn qua sự tồn tại; sự chóng mặt của nó là vô hạn, cũng giống như nhìn xuống vực sâu không đáy.
Người ta thường nghĩ rằng thế giới, môi trường, các mối quan hệ ngoại thân là những điều đứng chắn trên đường họ đi tới sự phát đạt... nhưng tới cuối cùng thì luôn luôn là chính bản thân đứng chắn đường mình.
Nếu tôi ao ước điều gì, tôi sẽ không ao ước sự giàu sang và quyền lực, mà ước có được nhận thức nhiệt huyết về những tiềm năng, có được đôi mắt luôn trẻ trung và sôi nổi để thấy điều có thể. Những niềm vui không thỏa nguyện, những khả năng không xảy ra. Và có loại rượu nào lấp lánh hơn, ngát hương hơn, làm say sưa hơn những khả năng!
Các mối quan hệ của con người giống như những động từ bất quy tắc trong một số ngôn ngữ mà gần như tất cả động từ đều bất quy tắc.
Con người càng quên được nhiều, con người càng trải qua nhiều biến đổi trong đời; con người càng nhớ được nhiều, cuộc đời càng trở nên đẹp đẽ.
Sự thật là cái bẫy: bạn không thể có nó mà không bị bắt. Bạn không thể có sự thật theo cách bạn bắt được nó, mà chỉ theo cách nó bắt được bạn.
Phản ứng khôn khéo và thông minh duy nhất trước những nỗi khiếp sợ của cuộc đời là mỉm cười thách thức.
Ẩn sâu bên trong mỗi con người là nỗi lo lắng trước khả năng có thể sẽ phải cô độc trên thế gian, bị Chúa trời lãng quên, bị bỏ qua giữa hàng triệu hàng triệu thành viên của gia đình khổng lồ này. Người ta xua đi nỗi lo lắng này bằng cách nhìn vào người thân và bè bạn, nhưng nỗi lo lắng này vẫn ở đó, và chẳng ai dám nghĩ mình sẽ thế nào nếu tất cả những mối liên hệ ấy bị lấy đi khỏi mình.
Con người có thể làm được những chuyện đáng kinh ngạc và tiếp thu khối lượng kiến thức không lổ mà vẫn không hiểu được bản thân mình. Nhưng đau khổ khiến người ta nhìn vào bên trong bản thân. Nếu thành công, thì bên trong con người sẽ là khởi đầu của sự học hỏi.
Người ta nghĩ rằng con người không thể yêu thương kẻ thù, bởi hai kẻ thù khó mà chịu được hình ảnh của nhau. Chậc, vậy hãy nhắm mắt lại đi - và kẻ thù của bạn cũng sẽ trông giống như hàng xóm.
Chân lý không phải là thứ bạn có thể đoạt lấy dễ dàng và nhanh chóng. Bạn chắc chắn không thể ngủ và mơ để tới được chân lý. Không, bạn phải trải qua thử thách, phải tranh đấu, và khổ đau trước khi có được chân lý. Hoàn là ảo tưởng nếu nghĩ rằng có lối tắt, đường ngắn không cần đấu tranh để đi tới chân lý.
Người ta càng tin một quan niệm là đúng thì khả năng càng cao là quan niệm đó sai. Người đúng thường đứng cô độc.
Và khi đồng hồ cát cạn, chiếc đồng hồ cát của sự nhất thời, khi âm thanh của cuộc đời trần tục đã yên ắng lại và những hoạt động không ngơi nghỉ hay vô ích đã ngừng lại, khi tất cả những gì quanh bạn đều lắng đọng, như trong vĩnh cửu, vĩnh cửu sẽ hỏi bạn cũng như mỗi cá nhân giữa hàng triệu hàng triệu sinh mệnh chỉ một câu hỏi: ngươi đã sống khốn khổ hay không?
Thật châm biếm và trào phúng cho thời kỳ hiện đại rằng tác dụng duy nhất của sự cô độc mà nó biết là đem ra làm sự trừng phạt, một án tù.
Nghịch cảnh kéo con người lại với nhau và tạo ra cái đẹp và sự hài hòa trong các mối quan hệ cuộc đời, cũng như giá lạnh mùa đông tạo ra hoa băng trên những ô cửa kính, để rồi tan đi trong hơi ấm.
Nếu người đang bên bờ hành động phải tự đánh giá dựa trên kết quả, anh ta sẽ chẳng bao giờ bắt đầu được.
Tình yêu là biểu hiện của người đi yêu, không phải người được yêu. Những người nghĩ rằng mình có thể chỉ yêu thương những người mình thích hoàn toàn chẳng biết yêu thương. Sự yêu thương khám phá ra sự thật trong mỗi cá nhân mà người khác không thấy được.
Tôi thấy rất rõ; có hai tình huống có khả năng xảy ra - người ta có thể làm một trong hai. Ý kiến chân thành và lời khuyên hữu nghị của tôi là: làm hay không làm, bạn cũng đều hối tiếc cả.
Tác dụng của lời cầu nguyện không phải để tác động tới Chúa, mà là để thay đổi bản tính của người cầu nguyện.
Một ngọn lửa bùng lên sau hậu trường trong nhà hát. Chú hề bước ra để cánh báo đám đông; người ta nghĩ đấy là trò đùa và vỗ tay. Chú hề lặp lại; tiếng vỗ tay càng to hơn. Tôi nghĩ thế giới sẽ đi đến hồi kết theo cách đó: trong tiếng vỗ tay của những người có tài dí dỏm cứ nghĩ đấy là trò đùa.
Tình trạng hiện tại của thế giới và tất cả cuộc sống là bệnh tật. Nếu tôi là bác sĩ và được hỏi lời khuyên, tôi sẽ trả lời, "Hãy tạo ra sự im lặng".
Cuộc sống không phải là một vấn đề cần phải được giải quyết, mà là một thực tại cần phải được trải nghiệm.
Tâm hồn tôi giống như biển khơi chết lặng, không chú chim nào có thể bay qua; khi nó bay qua đến nửa đường, nó sẽ rơi xuống chết.
Tôi chỉ có một người bạn, và đó là tiếng vọng. Tại sao nó lại là bạn của tôi? Vì tôi yêu nỗi buồn của mình, và tiếng vọng không cướp mất nó. Tôi chỉ có một người bạn tâm tình, và đó là sự im lặng của buổi đêm. Vì sao nó lại là bạn tâm tình của tôi? Vì nó sẽ mãi im lặng.
Cho đi đem lại hạnh phúc hơn nhận về, nhưng còn hạnh phúc hơn khi có thể không có mà vẫn sống được, hơn là buộc phải có.
Con người cầu nguyện, và đầu tiên, anh ta tưởng cầu nguyện là lên tiếng. Nhưng anh ta càng ngày càng khẽ khàng cho tới khi cuối cùng anh ta nhận ra cầu nguyện là lắng nghe.
Mối nguy hiểm lớn nhất, đánh mất bản thân, có thể xảy ra rất yên lặng trên thế giới, như thể chẳng có gì đáng nói cả. Không sự mất mát nào có thể diễn ra lặng lẽ đến thế; bất cứ mất mát nào khác - một cánh tay, một cái chân, năm đô la, một người vợ, v.v... đều sẽ được nhận thấy ngay.
Tự lừa mình đánh mất tình yêu thương trong trái tim mình là sự lừa gạt tồi tệ nhất; đó là sự mất mãi vĩnh viễn không thể sửa chữa được dù có tốn cả vĩnh hằng.
Đó là sự khiêm tốn khi con chim sơn ca không đòi hỏi bất cứ ai phải lắng nghe nó; nhưng đó cũng là sự kiêu hãnh khi con chim sơn ca không quan tâm tới việc có ai lắng nghe nó hay không.
Khi người ta hoàn toàn bước vào vương quốc của tình yêu, thế giới - dù không hoàn hảo đến thế nào - trở nên đẹp đẽ và phong phú, chỉ còn lại toàn những cơ hội để yêu thương.
Nếu tất cả mọi thứ trên thế giới đều là sự hiểu nhầm thì sao, nếu tiếng cười thực ra là nước mắt thì sao?
Quan trọng là tôi hiểu bản thân mình: quan trọng là đi tìm sự thật đúng với tôi, tìm lý tưởng mà vì nó tôi có thể sống và chết. Đó là điều mà giờ đây quan trọng nhất đối với tôi.
Đừng bao giờ ngừng yêu thương ai, và từ bỏ hy vọng vào người ấy, vì thậm chí ngay cả đứa con hoang tàn sa ngã nhất cũng vẫn có thể cứu rỗi được; kẻ thù ác liệt nhất và người đã từng là bạn bè cũng có thể lại trở thành bạn bè; tình yêu thương đã nguội lạnh có thể lại được nhóm lửa.
Đừng bao giờ ngừng yêu thương ai, và từ bỏ hy vọng vào người ấy, vì thậm chí ngay cả đứa con hoang tàn sa ngã nhất cũng vẫn có thể cứu rỗi được; kẻ thù ác liệt nhất và người đã từng là bạn bè cũng có thể lại trở thành bạn bè; tình yêu thương đã nguội lạnh